Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012
LÁ THƯ 45 CHỮ
- - -
Giờ trả bài tập làm văn luôn là giờ sôi động nhất vì thầy giáo thường đọc cho cả lớp nghe hai bài, bài được điểm cao nhất và bài có điểm thấp nhất. Tất nhiên, bài cao điểm được những tràng pháo tay và bài điểm thấp bị cười cợt, chưa kể sau đó còn có nhiều giai thoại.
Hôm nay, như thường lệ, thầy mở cặp lấy xấp bài ra là cả lớp nhấp nhổm. Với đề ra là "Hãy kể lại một kỷ niệm sâu sắc của em", thầy nói lớp có bốn mươi học sinh thì chắc chắn sẽ có bốn mươi kỷ niệm khác nhau, không như khi chứng minh trích đoạn nào đó bị thầy chê là đơn điệu.
Khác thường là thầy đưa xấp bài cho lớp trưởng chỉ giữ lại một bài. Chỉ một! Đứa nào cũng nhón người, nghểnh cổ cho cao lên một chút để cố nhìn cho ra tên của ai và được mấy điểm, nhưng không được.
Giỏi văn nhất lớp là Kim Chi. Tuy nhiên, dự đoán của chúng tôi tiêu tan khi Kim Chi với tay nhận bài của mình từ tay lớp trưởng. Vậy là thầy giữ lại bài dở nhất rồi! Cả lớp chuyển ánh mắt nhìn về phía Cường với tiếng cười khúc khích.Cường thường có những câu văn kiểu như "Đi một ngày đàng học một sàng khôn, vậy nên chúng ta phải đi nhiều ngày hơn nữa"... Nhưng rồi Cường cũng nhận được bài của mình.
Vậy thì của ai? Làm sao biết trước được bài sẽ đọc lên hôm nay là của ai! Trời, môn văn... Có khi bài trước mới được sáu điểm với lời phê "Lối hành văn trong sáng, nên đọc nhiều để dẫn chứng phong phú hơn" thì bài sau nhận được ngay điểm bốn với lời phê "Quá lan man dông dài!". Điểm bảy môn văn của thầy là một ước mơ xa! Ngay cả Kim Chi cũng nói vậy.Chúng tôi nhìn theo tay của lớp trưởng cho đến khi bài cuối cùng được phát ra. Chỉ mình Dũng là chưa có. Không hẹn mà cả lớp đều ngạc nhiên nhìn về phía Dũng, tác giả bài văn trên tay thầy.
Tránh cái nhìn của cả lớp, Dũng ngoảnh ra cửa sổ. Không thấy mặt Dũng, nhưng có thể thấy rõ hai vành tai và cổ của bạn đỏ ửng.Dũng là học sinh trường huyện mới chuyển về lớp tôi được hai tháng nay. Không có gì nổi trội. Nơi Dũng cái gì cũng bình thường và chưa có gì đặc biệt về môn văn cả. Vậy mà điểm tám. Phải, điểm tám! Chúng tôi nhìn rõ số tám đỏ chói trong ô điểm khi thầy đưa tay sửa lại cặp kính trên sống mũi, cử chỉ quen thuộc mỗi khi thầy xúc động.
Giọng thầy trầm trầm: "Kỷ niệm sâu sắc nhất của em là khi nhận được thư của ba em. Nhà em nghèo lắm, nhưng ba má cho em ra phố học để sau này em có thể làm được điều gì đó tốt đẹp hơn. Cho em ra phố, ngoài việc phải kiếm tiền làm thêm để có tiền trang trải chuyện học hành của em, ba còn phải làm những việc mà khi ở nhà em có thể đỡ đần được cho gia đình. Chưa bao giờ ba má viết cái gì cả. Hồi em còn ở nhà, mỗi khi cần viết thư về quê hay viết đơn từ là em viết...".
Thầy ngừng đọc, nhìn cả lớp:
- Các em, thầy sẽ viết lại nguyên văn lá thư của ba bạn Dũng lên bảng cho chúng ta cùng đọc.
Một chuyện lạ! Tất cả chúng tôi hồi hộp tò mò từng chữ hiện ra dưới tay thầy.
"Con iu thươn của ba. Chìu hôm qua ba kiu người báng con heo đễ có tiềng gưởi cho con con nhớ nhà khôn? Cã nhà nhớ con nhìu lấm cố họch nge chừn nào mùa màn song ba má xẻ ra thăm con".
Lá thư vẻn vẹn có 45 chữ.
Khi thầy quay lại thì Dũng đã úp mặt xuống bàn, hai vai run run. Mắt thầy cũng hoe đỏ.
Cả lớp im phăng phắc trước lá thư đầy lỗi chính tả trên bảng, lá thư yêu thương và gửi gắm của một người cha vốn chỉ quen với cày cuốc lần đầu cầm bút viết thư cho con.
45 chữ nhưng chứa cả tấm lòng của người làm cha . Tấm lòng Cha Mẹ là thứ mà người làm con sẽ mang theo suốt đời mình.
Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012
E
ước . . .
- Có 1 lần a nhìn thấy e khóc
- Không biết :
- a có vội lau nước mắt cho e không? . . .
- Có cảm thấy nhói nhói tim không? . . .
- Hay là quay lưng đi
Hôm nay mới nhận ra, mình điên rồ đến khó hiểu.
Mình chỉ mún hét lên để giải tỏa nỗi bực dọc trong người.
Có lẽ mình nên quên anh thui, hãy là chính mình như khi chưa gặp anh.
lâu lém rùi nước mắt lại rơi vì 1 người dưng.
- Có 1 lần a nhìn thấy e khóc
- Không biết :
- a có vội lau nước mắt cho e không? . . .
- Có cảm thấy nhói nhói tim không? . . .
- Hay là quay lưng đi
Hôm nay mới nhận ra, mình điên rồ đến khó hiểu.
Mình chỉ mún hét lên để giải tỏa nỗi bực dọc trong người.
Có lẽ mình nên quên anh thui, hãy là chính mình như khi chưa gặp anh.
lâu lém rùi nước mắt lại rơi vì 1 người dưng.
Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012
Nên ăn nhiều lương thực thô.
Đừng nên dễ dàng tin vào những gì bạn nghe, đừng tiêu xài hết tiền bạn đang có, không nên muốn ngủ bao lâu thì ngủ bao lâu.
Xin thành thật và thật lòng khi nói câu “I love you”
Bất kể lúc nào khi nói câu “xin lỗi”, xin hãy nhìn thẳng vào mắt của đối phương.
Hãy tin vào tiếng sét ái tình.
Đừng bao giờ coi thường mơ ước của người khác.
Bạn có thể bị tổn thương nếu yêu một người một cách say đắm, nhưng nó là phương pháp duy nhất khiến con người bạn trở nên toàn diện.
Đừng bao giờ đánh giá con người qua bề ngoài.
Nói từ từ nhưng phải suy nghĩ nhanh
Khi người khác hỏi những điều mà bạn không muốn trả lời, xin hãy cười và nói“tại sao bạn lại muốn biết điều đó?”
Gọi điện thoại cho mẹ, nếu không thể, ít nhất trong lòng bạn phải nghĩ về mẹ.
Một khi gặp phải thất bại, bạn nên nhớ phải lấy đó làm kinh nghiệm học tập của bạn.
Hãy ghi nhớ ba chữ “trọng”: tôn trọng mình; tôn trọng người khác; giữ lấy tôn trọng, phải có trách nhiệm đối với hành vi của mình.
Đừng nên để việc tranh chấp nhỏ đi hủy hoại tình bạn vĩ đại.
Bất luận lúc nào khi bạn phát hiện bạn làm sai, xin hết lòng tìm cách bù đắp. Phải nhanh chân lên!
Bất luận lúc nào khi bạn nghe điện thoại, khi nhấc điện thoại lên xin bạn hãy cười lên, vì đối phương sẽ cảm nhận được nụ cười của bạn!
Hãy kết hôn với người mà bạn thích chuyện trò với người đó, vì khi bạn già đi, bạn sẽ phát hiện, thích chuyện trò là một ưu điểm lớn.
Nên chấp nhận sự thay đổi, nhưng không phải vứt bỏ quan niệm của mình.
Hãy nhớ rằng, im lặng là vàng.
Hãy dành nhiều thời gian để đọc sách, ít xem ti vi.
Tin tưởng vào thượng đế, nhưng đừng quên khóa cửa.
Khi bạn cãi vã với người yêu, xin hãy giải quyết bằng lý trí, không nên moi những gì đã qua ra nói.
Đừng trốn tránh ngày hôm qua.
Nên chú ý ý nghĩa từng câu nói của bạn.
Cùng chia sẽ kiến thức của bạn với người khác, đó mới là đạo vĩnh hằng.
Hãy làm những gì mà bạn phải làm.
Đừng nên tin người không bao giờ nhắm mắt khi hôn bạn
Mỗi năm ít nhất đi một nơi mà bạn chưa hề đi qua.
Nếu bạn kiếm được nhiều tiền, nên làm nhiều việc thiện khi bạn còn sống, đó là một cách trả báo tốt nhất cho bạn.
Hiểu sâu và lý giải đúng tất cả các quy tắc, hợp lý cải tiến những quy tắc đó.
Ghi nhớ rằng: quan hệ tốt nhất là yêu và cho người khác hơn là yêu cầu người khác.
Hãy nhìn lại mục đích mà bạn thề sẽ đạt được và phân tích mình đã thành công đến mức nào.
Bất luận trong nấu ăn hay trong tình yêu, bạn đều phải dùng 100% trách nhiệm trong thái độ đối xử .
****************
Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2012
Tình yêu là hình tròn, bởi vì tình yêu không bao giờ có bắt đầu và kết thúc. Bạn cứ đi và đến một ngày, bạn sẽ quay trở lại nơi mà bạn bắt đầu...
Có một ngày em hỏi anh rằng “Anh yêu em hay yêu cuộc sống của mình”, anh trả lời rằng “Anh yêu cuộc sống”. Thế là em bước đi nhưng em không bao giờ biết rằng em chính là cuộc sống của anh.
Nếu anh là giọt nước mắt trong em, thì em sẽ khóc để anh lăn xuống chạm vào môi em. Nhưng nếu em là giọt nước mắt trong anh thì anh sẽ không bao giờ khóc bởi vì anh không muốn mất em.
Bạn có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả đời để quên một người.
Khi bạn gặp được một người có ý nghĩa đối với bạn, nhưng bạn biết rằng người đó sinh ra không phải dành cho bạn thì cách tốt nhất là hãy để họ ra đi.
Biển sẽ trở thành bức tường ngăn cách anh và em, bầu trời xanh chỉ còn là nỗi nhớ. Cuộc đời này anh nguyện tồn tại chỉ vì em và anh không bao giờ muốn biết mất em đau khổ như thế nào.
Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.
Có thể chúng ta phải gặp một vài người nào đó, nhầm một vài lần như vậy trước khi gặp đúng người mình yêu, và bạn phải trân trọng vì điều đó.
Sẽ rất buồn khi bạn gặp một ai đó mà bạn cho rằng vô cùng có ý nghĩa đối với bạn, chỉ để cuối cùng bạn nhận ra rằng tình cảm đó sẽ chẳng bao giờ được đáp lại và bạn là người phải ra đi. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều bạn cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình.
“Tình yêu không có lý do và mạnh hơn cả cái chết” – Thomas Mann
Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.
Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.
Bạn sẽ không tìm thấy được người lý tưởng nếu bạn có thể sống với người đó. Nhưng bạn đã tìm được một người lý tưởng nếu bạn không thể sống thiếu người đó.
Chẳng bao giờ xảy ra chuyện ta yêu mà người con gái không hề hay biết – ta tin rằng mình đã tỏ tình một cách rõ ràng bằng một giọng nói, một ánh mắt, một cái chạm tay nhẹ nhàng.
Bạn đã yêu, đã nếm được mùi vị của ái tình..Đột nhiên, bạn thấy cái đẹp, sự hứng thú ở khắp nơi. Bạn không ngần ngại thể hiện tình yêu một cách say đắm, một cách dịu dàng, bằng ngôn từ và bằng sự im lặng. Và bạn thấy mình mạnh mẽ, khoan dung và đầy sinh khí.
Cuộc sống thiếu tình yêu không phải là sống mà chỉ là sự tồn tại. Không thể sống thiếu tình yêu vì con người sinh ra có một tâm hồn để mà yêu.
“Không có liều thuốc nào cho tình yêu ngoại trừ việc yêu nhiều hơn nữa” – Henry David Thoreau
“Khi tình yêu cất lời, nó là tiếng nói của chúa trời làm cho thiên đường mơ mộng trong những giai diệu” – William Shakespeare
Người ta có thể quyến rũ trái tim bằng sự gian dối, nhưng chỉ có thể chinh phục nó bằng sự chân thành.
Có những khoảnh khắc trong cuộc đời khiến bạn nhờ người ta thật nhiều, đến nỗi bạn chỉ muốn chạy đến và ôm họ thật chặt . Hãy cho người đó biết bạn đă có suy nghĩ như thế!
Chỉ khi bạn thật sự mong muốn ai đó được hạnh phúc, thậm chí hạnh phúc đó không phải dành cho bạn, bạn mới hiểu rằng bạn đã yêu người đó thật sự mất rồi.
Tình yêu là một món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi.
Tôi mong bạn có đủ hạnh phúc để trở lên ngọt ngào, có đủ thử thách để trở lên vững mạnh, có đủ nỗi buồn để bạn hiểu cuộc đời, có đủ niềm tin để bạn bước tới và có đủ tình yêu để dâng hiến cho đời.
Anh cho em mượn bờ vai để em gục đầu khóc, mượn đôi tai để lắng nghe, đôi tay để em xiết chặt, đôi chân để đi cùng em. Nhưng anh không thể cho mượn trái tim mình vì nó đã thuộc về em mất rồi.
Một điều đáng buồn trong cuộc sống là khi bạn gặp một người có nghĩa đối với bạn, để rồi cuối cùng nhận ra rằng họ sinh ra không phải để cho bạn và chỉ có thể để họ đi.
Có một ngày em hỏi anh rằng “Anh yêu em hay yêu cuộc sống của mình”, anh trả lời rằng “Anh yêu cuộc sống”. Thế là em bước đi nhưng em không bao giờ biết rằng em chính là cuộc sống của anh.
Nếu anh là giọt nước mắt trong em, thì em sẽ khóc để anh lăn xuống chạm vào môi em. Nhưng nếu em là giọt nước mắt trong anh thì anh sẽ không bao giờ khóc bởi vì anh không muốn mất em.
Bạn có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả đời để quên một người.
Khi bạn gặp được một người có ý nghĩa đối với bạn, nhưng bạn biết rằng người đó sinh ra không phải dành cho bạn thì cách tốt nhất là hãy để họ ra đi.
Biển sẽ trở thành bức tường ngăn cách anh và em, bầu trời xanh chỉ còn là nỗi nhớ. Cuộc đời này anh nguyện tồn tại chỉ vì em và anh không bao giờ muốn biết mất em đau khổ như thế nào.
Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.
Có thể chúng ta phải gặp một vài người nào đó, nhầm một vài lần như vậy trước khi gặp đúng người mình yêu, và bạn phải trân trọng vì điều đó.
Sẽ rất buồn khi bạn gặp một ai đó mà bạn cho rằng vô cùng có ý nghĩa đối với bạn, chỉ để cuối cùng bạn nhận ra rằng tình cảm đó sẽ chẳng bao giờ được đáp lại và bạn là người phải ra đi. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều bạn cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình.
“Tình yêu không có lý do và mạnh hơn cả cái chết” – Thomas Mann
Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.
Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.
Bạn sẽ không tìm thấy được người lý tưởng nếu bạn có thể sống với người đó. Nhưng bạn đã tìm được một người lý tưởng nếu bạn không thể sống thiếu người đó.
Chẳng bao giờ xảy ra chuyện ta yêu mà người con gái không hề hay biết – ta tin rằng mình đã tỏ tình một cách rõ ràng bằng một giọng nói, một ánh mắt, một cái chạm tay nhẹ nhàng.
Bạn đã yêu, đã nếm được mùi vị của ái tình..Đột nhiên, bạn thấy cái đẹp, sự hứng thú ở khắp nơi. Bạn không ngần ngại thể hiện tình yêu một cách say đắm, một cách dịu dàng, bằng ngôn từ và bằng sự im lặng. Và bạn thấy mình mạnh mẽ, khoan dung và đầy sinh khí.
Cuộc sống thiếu tình yêu không phải là sống mà chỉ là sự tồn tại. Không thể sống thiếu tình yêu vì con người sinh ra có một tâm hồn để mà yêu.
“Không có liều thuốc nào cho tình yêu ngoại trừ việc yêu nhiều hơn nữa” – Henry David Thoreau
“Khi tình yêu cất lời, nó là tiếng nói của chúa trời làm cho thiên đường mơ mộng trong những giai diệu” – William Shakespeare
Người ta có thể quyến rũ trái tim bằng sự gian dối, nhưng chỉ có thể chinh phục nó bằng sự chân thành.
Có những khoảnh khắc trong cuộc đời khiến bạn nhờ người ta thật nhiều, đến nỗi bạn chỉ muốn chạy đến và ôm họ thật chặt . Hãy cho người đó biết bạn đă có suy nghĩ như thế!
Chỉ khi bạn thật sự mong muốn ai đó được hạnh phúc, thậm chí hạnh phúc đó không phải dành cho bạn, bạn mới hiểu rằng bạn đã yêu người đó thật sự mất rồi.
Tình yêu là một món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi.
Tôi mong bạn có đủ hạnh phúc để trở lên ngọt ngào, có đủ thử thách để trở lên vững mạnh, có đủ nỗi buồn để bạn hiểu cuộc đời, có đủ niềm tin để bạn bước tới và có đủ tình yêu để dâng hiến cho đời.
Anh cho em mượn bờ vai để em gục đầu khóc, mượn đôi tai để lắng nghe, đôi tay để em xiết chặt, đôi chân để đi cùng em. Nhưng anh không thể cho mượn trái tim mình vì nó đã thuộc về em mất rồi.
Một điều đáng buồn trong cuộc sống là khi bạn gặp một người có nghĩa đối với bạn, để rồi cuối cùng nhận ra rằng họ sinh ra không phải để cho bạn và chỉ có thể để họ đi.
Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012
Những điều tưởng như đơn giản
- Mỉm cười ngay cả khi nói điện thoại vì người khác sẽ cảm nhận được điều đó
- Mỉm cười ngay cả khi nói điện thoại vì người khác sẽ cảm nhận được điều đó
- Làm những tất cả những gì có thể cho những người khác ngay cả khi bạn chẳng nhận lại được gì cả. Chí ít qua đó bạn cũng biết được người kia như thế nào.
- Sống cho bạn bè, những người thân yêu của bạn. Đừng ngại ngần những người khác nghĩ gì, chỉ cần những người có ý nghĩa với bạn cảm thấy hạnh phúc là đủ
- Nhớ rằng không thể làm vừa lòng tất cả mọi người được. Tri kỷ đôi khi chỉ cần 1 người là đủ. Phải có những người không thích bạn thì bạn mới thấy quý những ai yêu thương mình.
- Hãy là người dễ làm quen, nhưng khó để làm bạn, và rất khó để sống với nhau cả đời. Mọi thứ cần thử thách và có những thứ không phải chỉ nói mà có được.
- Để gặp một người, cần chút duyên may. Để yêu một người cần cố gắng. Để giữ được người đó, cần cố gắng nhiều. Để đi với nhau trọn đời... cần cố gắng rất nhiều và cả sự chấp nhận nữa.
- Người hiểu bạn sẽ nghĩ đúng về bản thân bạn chứ không phải nghĩ tốt cho bạn. Với những người không hiểu bạn, hà tất phải tốn thời gian để giải thích. Cuộc sống là để sống, không phải để giải thích.
- Tình yêu được đo bằng những gì đã làm cho nhau chứ không phải những gì đã nói với nhau.
- Niềm tin không dễ có, nhưng cũng không mất đi dễ dàng.
- Và cuối cùng: mất niềm tin là mất ít, mất tình yêu là mất nhiều nhưng mất mạng mới là mất tất cả. Vì vậy hãy yêu lấy bản thân ngay cả khi tuyệt vọng nhất.
- Sống cho bạn bè, những người thân yêu của bạn. Đừng ngại ngần những người khác nghĩ gì, chỉ cần những người có ý nghĩa với bạn cảm thấy hạnh phúc là đủ
- Nhớ rằng không thể làm vừa lòng tất cả mọi người được. Tri kỷ đôi khi chỉ cần 1 người là đủ. Phải có những người không thích bạn thì bạn mới thấy quý những ai yêu thương mình.
- Hãy là người dễ làm quen, nhưng khó để làm bạn, và rất khó để sống với nhau cả đời. Mọi thứ cần thử thách và có những thứ không phải chỉ nói mà có được.
- Để gặp một người, cần chút duyên may. Để yêu một người cần cố gắng. Để giữ được người đó, cần cố gắng nhiều. Để đi với nhau trọn đời... cần cố gắng rất nhiều và cả sự chấp nhận nữa.
- Người hiểu bạn sẽ nghĩ đúng về bản thân bạn chứ không phải nghĩ tốt cho bạn. Với những người không hiểu bạn, hà tất phải tốn thời gian để giải thích. Cuộc sống là để sống, không phải để giải thích.
- Tình yêu được đo bằng những gì đã làm cho nhau chứ không phải những gì đã nói với nhau.
- Niềm tin không dễ có, nhưng cũng không mất đi dễ dàng.
- Và cuối cùng: mất niềm tin là mất ít, mất tình yêu là mất nhiều nhưng mất mạng mới là mất tất cả. Vì vậy hãy yêu lấy bản thân ngay cả khi tuyệt vọng nhất.
Thứ Hai, 24 tháng 9, 2012
Bạn biết không . . .
. . . có một điều mà ít ai để ý. . .
♥ Khi một người khóc. . .
- Nếu giọt nước mắt rơi đầu tiên ở mắt bên trái ,vậy là người đó đang đau buồn. . .
- Còn nếu giọt nước mắt rơi từ bên phải trước ,thì người đó đang khóc vì hạnh phúc đấy ^^!!
. . . có một điều mà ít ai để ý. . .
♥ Khi một người khóc. . .
- Nếu giọt nước mắt rơi đầu tiên ở mắt bên trái ,vậy là người đó đang đau buồn. . .
- Còn nếu giọt nước mắt rơi từ bên phải trước ,thì người đó đang khóc vì hạnh phúc đấy ^^!!
Tuy tớ không phải 1 cô gái hoàn hảo :(
Nhưng tình cảm mà tớ dành cho ấy thì rất hoàn hảo đấy, ấy biết không :) ♥
Nhưng tình cảm mà tớ dành cho ấy thì rất hoàn hảo đấy, ấy biết không :) ♥
+ Nếu bạn yêu ai đó vì người đó xinh đẹp...
...Đó không phải tình yêu, mà là sự ham muốn !
.
+ Nếu bạn yêu ai đó vì người đó thông minh...
...Đó không phải tình yêu, mà là sự nể phục !
...Đó không phải tình yêu, mà là sự ham muốn !
.
+ Nếu bạn yêu ai đó vì người đó thông minh...
...Đó không phải tình yêu, mà là sự nể phục !
.
+ Nếu bạn yêu ai đó vì người đó giàu có...
...Đó không phải tình yêu, mà là sự vụ lợi !
.
.
Nhưng nếu bạn yêu ai đó mà không biết vì sao yêu...
...Thì đó là tình yêu thật sự ♥
+ Nếu bạn yêu ai đó vì người đó giàu có...
...Đó không phải tình yêu, mà là sự vụ lợi !
.
.
Nhưng nếu bạn yêu ai đó mà không biết vì sao yêu...
...Thì đó là tình yêu thật sự ♥
yêu một ai đó
- Khi ta không thích gọi điện mà chỉ thích nhắn tin cho một ai đó, ắt hẳn ta muốn được đọc đi đọc lại nhiều lần những tin nhắn đã nhận.
- Khi ta kiên nhẫn bấm từng phím để nhắn tin cho một ai đó, ắt hẳn người kia phải là người rất quan trọng với ta.
- Khi ta giữ lại mọi tin nhắn bất chấp thời gian trôi qua, nghĩa là trong lòng ta luôn nghĩ về ai đó. ...
- Khi ta đủ kiên nhẫn để nhắn 100 tin nhắn 1 đêm cho một ai đó, điều đó cũng giống như khi ta viết một lá thư tình bằng các tin nhắn 160 ký tự vậy.
- Khi ta đủ bình thản để xóa đi 1500 tin nhắn trong điện thoại, nghĩa là ta cũng đã quên đi mọi thứ đã qua.....
- Bao năm rồi, vẫn còn thói quen thích nhắn tin và thích nhận tin nhắn từ ai đó...
Tiếc là thời gian vô tình, cuộc sống vô tình và con người đôi khi cũng vô tình. Duy chỉ có những tin nhắn là vẫn còn tình cảm
- Vẫn hy vọng một ngày nào đó sẽ mãi giữ được những tin nhắn như đã từng...
- Vẫn luôn nghĩ là SMS không phải là Short Message Service, mà phải là Send My Sweet
Anh ak, anh có biết là em đang nhớ anh không?
hôm nay em mới thấy anh quan trọng như thế nào đối với em
sao bỗng dưng anh lại biến mất như z?
- Khi ta không thích gọi điện mà chỉ thích nhắn tin cho một ai đó, ắt hẳn ta muốn được đọc đi đọc lại nhiều lần những tin nhắn đã nhận.
- Khi ta kiên nhẫn bấm từng phím để nhắn tin cho một ai đó, ắt hẳn người kia phải là người rất quan trọng với ta.
- Khi ta giữ lại mọi tin nhắn bất chấp thời gian trôi qua, nghĩa là trong lòng ta luôn nghĩ về ai đó. ...
- Khi ta đủ kiên nhẫn để nhắn 100 tin nhắn 1 đêm cho một ai đó, điều đó cũng giống như khi ta viết một lá thư tình bằng các tin nhắn 160 ký tự vậy.
- Khi ta đủ bình thản để xóa đi 1500 tin nhắn trong điện thoại, nghĩa là ta cũng đã quên đi mọi thứ đã qua.....
- Bao năm rồi, vẫn còn thói quen thích nhắn tin và thích nhận tin nhắn từ ai đó...
Tiếc là thời gian vô tình, cuộc sống vô tình và con người đôi khi cũng vô tình. Duy chỉ có những tin nhắn là vẫn còn tình cảm
- Vẫn hy vọng một ngày nào đó sẽ mãi giữ được những tin nhắn như đã từng...
- Vẫn luôn nghĩ là SMS không phải là Short Message Service, mà phải là Send My Sweet
Anh ak, anh có biết là em đang nhớ anh không?
hôm nay em mới thấy anh quan trọng như thế nào đối với em
sao bỗng dưng anh lại biến mất như z?
Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012
..♥Sự khác biệt giữa THÍCH và YÊU ♥
.
♥ Điện thoại
- Người THÍCH bạn: Sẽ gọi điện cho bạn
... để buôn chuyện thâu đêm suốt sáng
- Người YÊU bạn: Nửa đêm thấy bạn onl sẽ gọi điện
... bắt bạn tắt máy lên giường đi ngủ ngay lập tức =.=
♥ Khi muốn đi chơi
- Người THÍCH bạn: Sẽ bảo bạn xin nghỉ hoặc trốn tiết đi chơi với
người ấy.
- Người YÊU bạn: Sẽ âm thầm chịu đựng, miệng không ngừng nói việc học là quan trọng nhất, dù trong lòng muốn đi chơi lắm
chứ :-<
♥ Khi bạn ốm
- Người THÍCH bạn: Người ấy sẽ kể chuyện vui khiến bạn đỡ buồn
- Người YÊU bạn: Mắng cho bạn 1 trận vì tội không chú ý giữ gìn sức khỏe >"<.. mắng xong thì ngay lập tức đi mua thuốc và dỗ dành bạn :">
♥ Việc làm
- Người THÍCH bạn: Sẽ chỉ làm những việc mà bạn thấy vui
- Người YÊU bạn: Thường xuyên nhắc nhở, góp ý kiến 1 cách
thẳng thắn mà đôi lúc bạn cảm thấy khó chịu >"<
♥ Và quan trọng
- Người THÍCH bạn nói 'Tớ thích Ấy'
Còn. . .
- Người YÊU bạn sẽ chứng minh họ yêu bạn như thế nào ♥.
... bắt bạn tắt máy lên giường đi ngủ ngay lập tức =.=
♥ Khi muốn đi chơi
- Người THÍCH bạn: Sẽ bảo bạn xin nghỉ hoặc trốn tiết đi chơi với
người ấy.
- Người YÊU bạn: Sẽ âm thầm chịu đựng, miệng không ngừng nói việc học là quan trọng nhất, dù trong lòng muốn đi chơi lắm
chứ :-<
♥ Khi bạn ốm
- Người THÍCH bạn: Người ấy sẽ kể chuyện vui khiến bạn đỡ buồn
- Người YÊU bạn: Mắng cho bạn 1 trận vì tội không chú ý giữ gìn sức khỏe >"<.. mắng xong thì ngay lập tức đi mua thuốc và dỗ dành bạn :">
♥ Việc làm
- Người THÍCH bạn: Sẽ chỉ làm những việc mà bạn thấy vui
- Người YÊU bạn: Thường xuyên nhắc nhở, góp ý kiến 1 cách
thẳng thắn mà đôi lúc bạn cảm thấy khó chịu >"<
♥ Và quan trọng
- Người THÍCH bạn nói 'Tớ thích Ấy'
Còn. . .
- Người YÊU bạn sẽ chứng minh họ yêu bạn như thế nào ♥.
Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2012
0000
Đừng bao giờ phớt lờ người yêu quý và quan tâm cho bạn, bởi vì sẽ có ngày bạn nhận ra bạn đã mất mặt trăng trong khi mải đếm những ngôi sao! -
Nhiều lúc muốn nhắn cho ai đó trước... nhưng lại thôi.
Chẳng phải vì nhút nhát... mà chỉ muốn ai đó một lần nhắn tin trước.Cũng chẳng phải vì rụt rè.... mà chỉ lo có khi lại làm phiền ai đó.Không phải vì sợ... mà chỉ không muốn đối diện với sự vô tâm và bị bỏ rơi :(Chỉ dám mở điện thoại... vào danh bạ nhìn lại số ... rồi lại thoát !
Nhiều lúc muốn nhắn cho ai đó trước... nhưng lại thôi.
Chẳng phải vì nhút nhát... mà chỉ muốn ai đó một lần nhắn tin trước.Cũng chẳng phải vì rụt rè.... mà chỉ lo có khi lại làm phiền ai đó.Không phải vì sợ... mà chỉ không muốn đối diện với sự vô tâm và bị bỏ rơi :(Chỉ dám mở điện thoại... vào danh bạ nhìn lại số ... rồi lại thoát !
Truyện ngắn - Yêu một cô nhóc
Nếu một ngày em biến mất, anh không được tìm em, vì em là gió, đừng có đuổi theo 1 cơn gió làm gì...!
Tình cờ
Nhóc kém tôi hai tuổi. Cứng đầu. Ngốc nghếch. Và chẳng bao giờ thấy ưu tư. Nhóc thích làm con trai. Ấy là cứ thích thế chứ nói gì thì nói, nhóc vẫn là con gái. Tôi thích gọi nhóc là nhóc, mặc dù nhóc cao gần bằng tôi (chiều cao của tôi là 1m78). Nhóc không xinh, tóc ngắn, rối xù, mắt to, đeo kính dày cộp. Nhìn nhóc, ai cũng nghĩ là nhóc sống ở thế kỉ XIX, vì nhóc tự tạo cho mình một phong cách lạc hậu không chịu nổi. Tôi phục nhất là dù như thế, nhóc vẫn rất tự tin.
“Anh đang ngủ đấy à? Dậy đi nào!” - tiếng nhóc léo nhéo trong điện thoại. Tôi mắt nhắm mắt mở, càu nhàu: “Để cho anh anh ngủ!” rồi tắt máy. Mới 3h sáng mà. Tôi trùm chăn lại, vớ luôn cái gối úp lên đầu, để khỏi nghe tiếng chuông điện thoại bên tai. Sao nhóc lại cài cho tôi cái chuông ầm ỹ thế chứ? Thật là bực mình. Chuông hết. Tôi thở phào, cố ru mình ngủ tiếp.
3h30.
Tôi bật dậy. Có tin nhắn của nhóc. “Anh ngố, đi dạo chứ?” Giờ này? Đi dạo? Tôi tung mình ra khỏi giường, vớ lấy chiếc áo khoác vắt ngay đầu giường, xỏ vội chân vào đôi sandal rồi đóng sầm cửa lại. Trời đang mưa phùn. Nhóc nghĩ gì thế không biết!
Một thằng con trai bất cần đời như tôi chưa bao giờ biết quan tâm đến người khác. Nhờ “cái mã bề ngoài” nên tôi có cơ hội gặp được nhiều cô gái xinh đẹp, đáng yêu gấp ngàn lần cô nhóc bướng bỉnh và trẻ con hiện tại, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại chỉ chú ý đến nhóc. Có lẽ chính vì cái cách nhóc xuất hiện. Rất tự nhiên. Có thể là cái cách mà nhóc quan tâm đến người khác rồi cũng lạnh lùng bỏ đi ngay sau đó được. Rất đặc biệt.
Nhóc là người đầu tiên dừng lại sau khi tôi tơi tả vì trận đánh nhau trong con hẻm nhỏ. Mũ phớt đội lệch. Quần áo bụi bặm, phối màu một cách kì cục với dây nhợ lằng nhằng. Bên hông là một túi vải to đùng. Nhóc làm cho đôi mắt quen nhìn “dáng chuẩn” của tôi khó chịu. Tôi ngồi tựa lưng vào tường, không thèm nhìn nhóc.
Nhóc cúi xuống, nhìn chăm chú vào vết thương trên mặt tôi bằng đôi mắt trong veo mà sau này tôi vẫn cứ đinh ninh là chỉ có một buổi sáng đầy sương mới làm cho mắt người ta trong đến thế. Bắt đầu từ giây phút ấy, từ cái nhìn ấy, nhóc chính thức bước vào đảo lộn cuộc đời tôi không báo trước.
Lục lục trong túi một hồi, nhóc lôi ra một cái khăn trắng tinh gấp tư rồi chầm chậm lau vết xước trên mặt cho tôi. Phải nói là tôi lúc ấy còn đang ngỡ ngàng vì một vật thể mang tên con –gái –không –giống –con –gái xuất hiện. Sau đó lại còn quan tâm tôi rất dịu dàng nữa chứ.
Tôi hơi rối bời một tý, cũng ngạc nhiên với chính mình. Sao tôi lại dễ dàng để cho một người xa lạ chạm vào mình nhỉ? Chẳng biết cô ta có dụng ý gì. Tôi cười khẩy, nắm tay nhóc. Nhóc bất ngờ, rút tay lại: “Cười gì?”. “Sao tự nhiên cô lại giúp tôi? Chúng ta đâu quen biết gì.
Cô muốn tán tỉnh tôi hay tại tôi đẹp quá nên cô không ngăn nổi mình?” Không giống mọi suy nghĩ của tôi, nhóc cười nửa miệng, cái nhìn xoáy sâu vào tâm trí tôi. Bất cần đến khó tả. Nghĩ gì đó, nhóc đứng dậy, ném cho tôi chiếc khăn và lọ rửa vết thương: “Lần sau, trước khi nói mình đẹp thì nhớ soi gương”. Rồi nhóc bỏ đi. Thản nhiên đến lạnh lùng.
Đến và đi
Thật lạ là tôi luôn tìm thấy nhóc ở những nơi ít ngờ tới nhất. Phải, tôi đã tìm kiếm và chờ đợi nhóc. Vì một cái gì đó không định nghĩa nổi. “Nhớ chăng?” “Có thể.” “Hàm ơn?” “Mình chưa biết cảm ơn ai bao giờ.” “Hay là tôi đã yêu nhóc?” “KHÔNG THỂ NÀO!”
Tôi như một thằng ngốc tự hỏi mình như thế. Rồi tự trả lời. Và tự dối lòng. Tôi cứ tìm nhóc. Tôi nợ nhóc một cái gì đó, nợ một lời xin lỗi, nợ một câu cảm ơn, hoặc là vì cái khăn trắng tinh chưa kịp trả. Mỗi lần ngồi thẫn thờ ngắm chiếc khăn với hai đường viền in màu xanh nhạt, tôi lại nghĩ đến nhóc, đến ánh mắt xoáy sâu vào tâm trí tôi một điều không thể hiểu.
Ánh mắt ấy vừa ấm áp, vừa lạnh lùng. Nó biến một cô nhóc không được điểm gì đáng yêu bỗng trở nên đặc biệt. Tôi đi qua con hẻm ấy cả chục lần, nhưng nhóc không qua đó. Dường như nhóc chỉ xuất hiện một lần rồi biến mất.
Chiều. Tôi chán nản phóng xe vòng vèo, vượt đèn đỏ và suýt va phải một bà cụ. Tôi hốt hoảng dừng ngay xe lại. Là nhóc. Là nhóc đang đỡ bà cụ đi vào một góc khuất. Người làm cho đầu óc tôi quay cuồng mấy hôm nay. Quá bất ngờ, đến khi định thần lại được thì nhóc đã đi mất. Nhóc cứ đến, rồi đi, không cho tôi cơ hội tìm được em. Nhóc à! Trái đất quay tròn, lúc nào em và tôi mới gặp lại nhau?
- Phong, mày lại nhớ con bé đó à?
- …
- Lạ nhỉ? Chẳng phải có cả tá em theo sau xin chết vì mày sao? Còn nếu muốn có một đứa “lạc hậu” thì đối diện phòng tao có một con bé mới chuyển đến đấy!
- …
- Tưởng nó hiền, tao định tán tỉnh nó vài câu. Ai ngờ nó có võ, tao bị ăn một cú giờ còn đau vai đây.
- Đáng đời!!! Cho chừa tật chạm vào gái nhà “không lành”.
- Vậy nên kinh nghiệm là tốt nhất đừng đụng vào những đứa con gái bụi bặm và… trông hiền hiền. Cứ mấy em ở bar là an toàn.
Khanh vừa ném lon nước cho tôi vừa cười. Tôi cũng cười theo mà không để ý lắm. Bây giờ, bao nhiêu cô gái chân dài đối với tôi đều vô nghĩa hết. Tôi chỉ cần nhóc.
Bước ra khỏi phòng trọ của Khanh, tôi tròn mắt trước một núi đồ di động. Cô bé hàng xóm của Khanh đang loay hoay mở cửa. Nhún vai bước tiếp, đấy đâu phải là việc của tôi. Vụt xuống cầu thang, xui xẻo thế nào tôi va vào đống hộp được gói cẩn thận trên tay cô bé.
Ngày đen đủi rồi, tôi lúi húi nhặt lại mấy cái văng ra xa, liếc qua dòng được ghi trên mảnh giấy: “Làng trẻ em SOS”. Đưa lại cái hộp, tôi sẵn sàng một nụ cười trừ và lời xin lỗi. Bắt gặp ánh mắt kì lạ, tôi được dịp đứng hình mất một lúc. Cô bé, à… nhóc, chính xác là nhóc đang ở trước mặt tôi. Sau cặp kính gọng đen to bự, nhóc chỉ nhìn tôi một cái rồi tiếp tục nhặt đồ. Tôi bối rối. Sao tôi lại gặp nhóc như thế này chứ? Mất điểm thật.
Khanh mở cửa, kéo tôi lại, thì thầm:
- Sao không nhặt đồ đi? Mày động đến nó là tiêu rồi!
- Gì?
- Hàng xóm của tao đấy!
- Thật hả? - Chẳng biết tôi biểu cảm thế nào mà thằng Khanh nhìn chăm chăm, ánh mắt đầy nghi ngờ.
- Đừng nói là “em” mà mày đang tương tư…
- Ừ!
- Chết mày rồi!
Khanh nói thế rồi đóng sầm cửa lại, bỏ mặc tôi chết trân trước cửa. Nhóc đã vào nhà từ lúc nào. Tôi có nên gõ cửa không nhỉ? Nhưng biết giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ lại bảo thẳng với nhóc là tôi muốn thấy lại ánh mắt ấm áp của nhóc? Hay cứ thú nhận là tôi chưa từng được quan tâm? Hay, cứ thử đi, bảo là tôi tò mò về nhóc. Và rằng yêu một cô nhóc kì lạ kể ra cũng rất thú vị.
Ở lại
“Nhanh lên chứ, anh chậm chạp quá! Chưa tỉnh ngủ à?” - nhóc nhắn tin dồn dập. Tôi vừa bước thật nhanh, vừa hỏi có ai điên giống mình ra khỏi nhà vào cái giờ này không... Chắc cũng chẳng ai điên giống nhóc, lôi người ta từ trên giường xuống để đi dạo trong một đêm mưa phùn gió bấc thế này. Nhóc là cô bé quái gở nhất trên đời. Ừ mà chính tôi cũng ngạc nhiên làm sao mà mình có thể chịu được sự quái gở ấy.
Hơn 8 tháng rồi, 8 tháng kể từ cái ngày tôi cố tình đụng mặt nhóc ở Alone’café. Ngày lễ tình nhân, quán đông nghịt người. Tôi và nhóc cùng ngồi vào một bàn và đối diện nhau, bởi không còn chỗ trống. Anh phục vụ tươi cười, đặt hai ly nước trước mặt chúng tôi rồi bắt đầu mở sổ.
-Anh chị dùng gì? Hôm nay chúng tôi có chương trình khuyến mãi đặc biệt cho những đôi tình nhân…
-Chúng tôi không yêu nhau!
Tôi bất ngờ nhìn sang, nhóc vừa thốt lên câu đó. Anh phục vụ nhìn tôi như thể thông cảm vì ngay Valentina mà lại bị bạn gái giận. Tôi gọi một ly lipton. Nhóc uống café không đường. Cô nhóc này có những cái đối nhau chan chát. Hay thật!
Tôi nhẩn nha thưởng thức lịpton nóng. Nhóc đặt cuốn tiểu thuyết lên bàn, đọc say sưa. Tôi ngắm nhóc. Tôi phát hiện ra là tôi thích mấy sợi tóc bay bay trước trán nhóc. Tôi thích cái mũi hếch rất có duyên của nhóc. Tôi thích đôi mắt từng làm tôi chết đuối. Và… tôi lỡ yêu nhóc mất rồi.
Tôi âm thầm đứng dậy, trả tiền và gửi lại một món quà nhờ chuyển cho nhóc. Lần đầu tiên trong đời tôi mua một món quà vào ngày lễ tình nhân. Ban đầu cũng chẳng nghĩ sẽ làm gì. Chỉ biết là vào một ngày như thế thì không nên đi đâu mà tay không.
Rồi gặp nhóc lại chỉ muốn tặng cho nhóc. Tôi lặng lẽ nhìn nụ cười mỉm rất nhẹ của nhóc bên ngoài cửa kính khi anh phục vụ đưa cho nhóc món quà. Hà hơi lên kính, tôi vẽ một hình trái tim rồi dạo bước. Hôm đó trời cũng lạnh như thế này.
-Sao em không ngủ?
-Giờ này em không ngủ được.
-Thế nhóc muốn làm gì để chờ sáng nào?
-Đi với em nhé!
Tôi bước bên nhóc trên con phố dài thật là dài. Đêm vẫn bao phủ. Mưa thấm vào áo, lạnh căm. Tự nhiên tôi thấy nhóc thật nhỏ bé. Cái gì đã làm cho cô nhóc của tôi buồn đến vậy? Mấy đêm rồi nhóc không ngủ. Khanh nói với tôi rằng lúc nào nó bất chợt tỉnh dậy giữa đêm cũng thấy phòng nhóc sáng đèn.
Đôi mắt trong veo vẫn cứ trong veo nhưng mi mắt thâm nhẹ, cho dù đeo kính cũng chẳng mờ đi được bao nhiêu và cái nhìn của nhóc sao mà xa xăm. Chẳng hiểu sao tôi bỗng thấy thương nhóc lạ lùng. Muốn ôm em thật chặt nhưng rồi tôi chẳng dám. Nhóc không thích thế, không cho phép ai thấy mình yếu đuối, nên dù buồn cũng chẳng nói ra. Ai bảo tôi hiểu quá rõ nhóc làm gì để giờ không dám mạo hiểm bất chấp điều gì mà đến gần nhóc nữa.
-Em có nhớ hồi chúng mình gặp nhau ở quán café không?
-Ừ! - Nhóc trả lời mà giọng buồn man mác.
-Sau đó em tìm được anh và kiên quyết trả lại món quà. Anh thật không hiểu sao em lại tìm được chính xác nhà anh. Lúc nhìn thấy em trước cửa, anh còn tưởng anh sắp “tiêu” rồi.
-Sao thế?
-Vì cái vòng đó anh chôm chỉa ở cửa hàng trang sức chứ đâu.
Nhóc cười buồn rồi lại lặng im. Mọi cố gắng làm nhóc vui của tôi đều vô ích. Tôi chợt thấy đau tới thắt lòng:
-Nói anh nghe đi. Cô nhóc kì lạ, cứng đầu của anh đâu rồi? Sao em không ngủ? Em có chuyện gì phải không?
Nhóc dừng lại, quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi:
-Nếu người anh yêu đã yêu một người khác thì anh sẽ làm gì?
-Anh sẽ quên và đi tìm một tình yêu khác - tôi trả lời, không tự tin lắm.
-Dễ dàng vậy sao? - rồi không đợi tôi trả lời, nhóc tiếp tục đi.
“Dễ dàng vậy sao?” Câu nói thoang thoảng bên tai khiến tôi cảm giác như mình có lỗi. Chính tôi cũng thừa biết là yêu một người chẳng dễ gì để quên. Nhóc hiểu điều đó. Tôi biết, em chỉ hỏi để thấy mình còn có một cái gì đó để dựa vào, để không gục ngã và bật khóc.
Cô nhóc của tôi lúc mạnh mẽ thì như một cơn lốc; nhưng khi yếu đuối cũng chỉ là một chiếc lá mỏng manh. Tôi muốn giữ em lại trong vòng tay tôi. Nhưng liệu có giữ nổi không? Hay là chưa kịp chạm vào thì em đã như một vì sao xa, nhìn thấy em mà không bao giờ với tới.
Tôi lặng lẽ bước đi bên nhóc. Có những lúc, dù rất muốn, tôi cũng không thể nói với nhóc được câu nào an ủi. Như lúc này, tôi sợ tâm hồn của em nổi sóng. Em mới 19 tuổi. Rất người lớn mà cũng rất trẻ con. Đi cạnh em mà hình như em đang ở một nơi rất xa nào đấy. Tôi thật sự không làm gì được cho em, chỉ im lặng nghe nhóc ngâm nga: “Nếu như anh không về…”
Sẽ tìm thấy nhau
Tôi không tìm nhóc. Mà có muốn tìm cũng chẳng được. Nhóc từng giao hẹn: “Nếu một ngày em biến mất, anh không được tìm em. Vì em là gió, đừng cố đuổi theo một cơn gió làm gì”. Tôi cứ nghĩ nhóc chỉ đùa thôi. Vậy mà cuối acùng nhóc vẫn đi, bình yên như lúc đến. Không tạm biệt. Không quá đột ngột và bất ngờ. Không nhắn nhủ gì. Nhóc để lại trong tôi nỗi nhớ và sự trống rỗng vô bờ. Tôi chỉ hối hận một điều.
Đó là chưa cho nhóc biết tình cảm của mình, rằng người tôi yêu là nhóc chứ chẳng phải ai đó như nhóc đã lầm tưởng, rằng tình yêu của tôi cũng lớn như tình yêu nhóc dành cho tôi vậy. Tại sao tôi không biết điều đó và tại sao tôi không nói với nhóc sớm hơn? Chỉ đến khi nhóc ra đi rồi, Khanh mới cho tôi biết, nhóc đã thầm yêu tôi từ khi gặp tôi ở quán café.
Nhóc viết tên tôi ở mọi nơi khắp căn phòng và khóc khi tôi thi thoảng đón đưa một vài cô gái khác. Nhóc giữ chặt tình cảm trong lòng vì nghĩ rằng tôi đã có người yêu. Bây giờ tôi mới biết là nhóc vẫn ngốc như ngày nào.
Em đã mang theo cả nỗi buồn, nỗi hận của cả tôi và em ra đi. Một thằng con trai như tôi lần đầu tiên biết đến hương vị của nỗi buồn khi người mình yêu nhất ra đi để cho mình hạnh phúc. Em đâu biết rằng tôi rất nhớ em, chỉ có bên em thì hạnh phúc mới đến.
***
Một chiều cuối năm không hẹn trước. Phố xá đông nghịt người. Chen chúc trong dòng hoa phố cổ, tôi nhìn thấy một đôi mắt trong veo, bộ quần áo phối màu kì cục, mũ phớt trông nghiêng, túi vải to đùng. Em đứng đó, cùng những cành hoa ly, loài hoa mang tên em. Bắt gặp ánh mắt của tôi, em cười thật tươi rồi biến mất vào dòng người cuối phố.
Như một cơn gió mùa đông.
Gió đi xa, rồi gió sẽ trở về...
Em có giống cô nhóc đó không..........................?
Nếu một ngày em biến mất, anh không được tìm em, vì em là gió, đừng có đuổi theo 1 cơn gió làm gì...!
Tình cờ
Nhóc kém tôi hai tuổi. Cứng đầu. Ngốc nghếch. Và chẳng bao giờ thấy ưu tư. Nhóc thích làm con trai. Ấy là cứ thích thế chứ nói gì thì nói, nhóc vẫn là con gái. Tôi thích gọi nhóc là nhóc, mặc dù nhóc cao gần bằng tôi (chiều cao của tôi là 1m78). Nhóc không xinh, tóc ngắn, rối xù, mắt to, đeo kính dày cộp. Nhìn nhóc, ai cũng nghĩ là nhóc sống ở thế kỉ XIX, vì nhóc tự tạo cho mình một phong cách lạc hậu không chịu nổi. Tôi phục nhất là dù như thế, nhóc vẫn rất tự tin.
“Anh đang ngủ đấy à? Dậy đi nào!” - tiếng nhóc léo nhéo trong điện thoại. Tôi mắt nhắm mắt mở, càu nhàu: “Để cho anh anh ngủ!” rồi tắt máy. Mới 3h sáng mà. Tôi trùm chăn lại, vớ luôn cái gối úp lên đầu, để khỏi nghe tiếng chuông điện thoại bên tai. Sao nhóc lại cài cho tôi cái chuông ầm ỹ thế chứ? Thật là bực mình. Chuông hết. Tôi thở phào, cố ru mình ngủ tiếp.
3h30.
Tôi bật dậy. Có tin nhắn của nhóc. “Anh ngố, đi dạo chứ?” Giờ này? Đi dạo? Tôi tung mình ra khỏi giường, vớ lấy chiếc áo khoác vắt ngay đầu giường, xỏ vội chân vào đôi sandal rồi đóng sầm cửa lại. Trời đang mưa phùn. Nhóc nghĩ gì thế không biết!
Một thằng con trai bất cần đời như tôi chưa bao giờ biết quan tâm đến người khác. Nhờ “cái mã bề ngoài” nên tôi có cơ hội gặp được nhiều cô gái xinh đẹp, đáng yêu gấp ngàn lần cô nhóc bướng bỉnh và trẻ con hiện tại, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại chỉ chú ý đến nhóc. Có lẽ chính vì cái cách nhóc xuất hiện. Rất tự nhiên. Có thể là cái cách mà nhóc quan tâm đến người khác rồi cũng lạnh lùng bỏ đi ngay sau đó được. Rất đặc biệt.
Nhóc là người đầu tiên dừng lại sau khi tôi tơi tả vì trận đánh nhau trong con hẻm nhỏ. Mũ phớt đội lệch. Quần áo bụi bặm, phối màu một cách kì cục với dây nhợ lằng nhằng. Bên hông là một túi vải to đùng. Nhóc làm cho đôi mắt quen nhìn “dáng chuẩn” của tôi khó chịu. Tôi ngồi tựa lưng vào tường, không thèm nhìn nhóc.
Nhóc cúi xuống, nhìn chăm chú vào vết thương trên mặt tôi bằng đôi mắt trong veo mà sau này tôi vẫn cứ đinh ninh là chỉ có một buổi sáng đầy sương mới làm cho mắt người ta trong đến thế. Bắt đầu từ giây phút ấy, từ cái nhìn ấy, nhóc chính thức bước vào đảo lộn cuộc đời tôi không báo trước.
Lục lục trong túi một hồi, nhóc lôi ra một cái khăn trắng tinh gấp tư rồi chầm chậm lau vết xước trên mặt cho tôi. Phải nói là tôi lúc ấy còn đang ngỡ ngàng vì một vật thể mang tên con –gái –không –giống –con –gái xuất hiện. Sau đó lại còn quan tâm tôi rất dịu dàng nữa chứ.
Tôi hơi rối bời một tý, cũng ngạc nhiên với chính mình. Sao tôi lại dễ dàng để cho một người xa lạ chạm vào mình nhỉ? Chẳng biết cô ta có dụng ý gì. Tôi cười khẩy, nắm tay nhóc. Nhóc bất ngờ, rút tay lại: “Cười gì?”. “Sao tự nhiên cô lại giúp tôi? Chúng ta đâu quen biết gì.
Cô muốn tán tỉnh tôi hay tại tôi đẹp quá nên cô không ngăn nổi mình?” Không giống mọi suy nghĩ của tôi, nhóc cười nửa miệng, cái nhìn xoáy sâu vào tâm trí tôi. Bất cần đến khó tả. Nghĩ gì đó, nhóc đứng dậy, ném cho tôi chiếc khăn và lọ rửa vết thương: “Lần sau, trước khi nói mình đẹp thì nhớ soi gương”. Rồi nhóc bỏ đi. Thản nhiên đến lạnh lùng.
Đến và đi
Thật lạ là tôi luôn tìm thấy nhóc ở những nơi ít ngờ tới nhất. Phải, tôi đã tìm kiếm và chờ đợi nhóc. Vì một cái gì đó không định nghĩa nổi. “Nhớ chăng?” “Có thể.” “Hàm ơn?” “Mình chưa biết cảm ơn ai bao giờ.” “Hay là tôi đã yêu nhóc?” “KHÔNG THỂ NÀO!”
Tôi như một thằng ngốc tự hỏi mình như thế. Rồi tự trả lời. Và tự dối lòng. Tôi cứ tìm nhóc. Tôi nợ nhóc một cái gì đó, nợ một lời xin lỗi, nợ một câu cảm ơn, hoặc là vì cái khăn trắng tinh chưa kịp trả. Mỗi lần ngồi thẫn thờ ngắm chiếc khăn với hai đường viền in màu xanh nhạt, tôi lại nghĩ đến nhóc, đến ánh mắt xoáy sâu vào tâm trí tôi một điều không thể hiểu.
Ánh mắt ấy vừa ấm áp, vừa lạnh lùng. Nó biến một cô nhóc không được điểm gì đáng yêu bỗng trở nên đặc biệt. Tôi đi qua con hẻm ấy cả chục lần, nhưng nhóc không qua đó. Dường như nhóc chỉ xuất hiện một lần rồi biến mất.
Chiều. Tôi chán nản phóng xe vòng vèo, vượt đèn đỏ và suýt va phải một bà cụ. Tôi hốt hoảng dừng ngay xe lại. Là nhóc. Là nhóc đang đỡ bà cụ đi vào một góc khuất. Người làm cho đầu óc tôi quay cuồng mấy hôm nay. Quá bất ngờ, đến khi định thần lại được thì nhóc đã đi mất. Nhóc cứ đến, rồi đi, không cho tôi cơ hội tìm được em. Nhóc à! Trái đất quay tròn, lúc nào em và tôi mới gặp lại nhau?
- Phong, mày lại nhớ con bé đó à?
- …
- Lạ nhỉ? Chẳng phải có cả tá em theo sau xin chết vì mày sao? Còn nếu muốn có một đứa “lạc hậu” thì đối diện phòng tao có một con bé mới chuyển đến đấy!
- …
- Tưởng nó hiền, tao định tán tỉnh nó vài câu. Ai ngờ nó có võ, tao bị ăn một cú giờ còn đau vai đây.
- Đáng đời!!! Cho chừa tật chạm vào gái nhà “không lành”.
- Vậy nên kinh nghiệm là tốt nhất đừng đụng vào những đứa con gái bụi bặm và… trông hiền hiền. Cứ mấy em ở bar là an toàn.
Khanh vừa ném lon nước cho tôi vừa cười. Tôi cũng cười theo mà không để ý lắm. Bây giờ, bao nhiêu cô gái chân dài đối với tôi đều vô nghĩa hết. Tôi chỉ cần nhóc.
Bước ra khỏi phòng trọ của Khanh, tôi tròn mắt trước một núi đồ di động. Cô bé hàng xóm của Khanh đang loay hoay mở cửa. Nhún vai bước tiếp, đấy đâu phải là việc của tôi. Vụt xuống cầu thang, xui xẻo thế nào tôi va vào đống hộp được gói cẩn thận trên tay cô bé.
Ngày đen đủi rồi, tôi lúi húi nhặt lại mấy cái văng ra xa, liếc qua dòng được ghi trên mảnh giấy: “Làng trẻ em SOS”. Đưa lại cái hộp, tôi sẵn sàng một nụ cười trừ và lời xin lỗi. Bắt gặp ánh mắt kì lạ, tôi được dịp đứng hình mất một lúc. Cô bé, à… nhóc, chính xác là nhóc đang ở trước mặt tôi. Sau cặp kính gọng đen to bự, nhóc chỉ nhìn tôi một cái rồi tiếp tục nhặt đồ. Tôi bối rối. Sao tôi lại gặp nhóc như thế này chứ? Mất điểm thật.
Khanh mở cửa, kéo tôi lại, thì thầm:
- Sao không nhặt đồ đi? Mày động đến nó là tiêu rồi!
- Gì?
- Hàng xóm của tao đấy!
- Thật hả? - Chẳng biết tôi biểu cảm thế nào mà thằng Khanh nhìn chăm chăm, ánh mắt đầy nghi ngờ.
- Đừng nói là “em” mà mày đang tương tư…
- Ừ!
- Chết mày rồi!
Khanh nói thế rồi đóng sầm cửa lại, bỏ mặc tôi chết trân trước cửa. Nhóc đã vào nhà từ lúc nào. Tôi có nên gõ cửa không nhỉ? Nhưng biết giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ lại bảo thẳng với nhóc là tôi muốn thấy lại ánh mắt ấm áp của nhóc? Hay cứ thú nhận là tôi chưa từng được quan tâm? Hay, cứ thử đi, bảo là tôi tò mò về nhóc. Và rằng yêu một cô nhóc kì lạ kể ra cũng rất thú vị.
Ở lại
“Nhanh lên chứ, anh chậm chạp quá! Chưa tỉnh ngủ à?” - nhóc nhắn tin dồn dập. Tôi vừa bước thật nhanh, vừa hỏi có ai điên giống mình ra khỏi nhà vào cái giờ này không... Chắc cũng chẳng ai điên giống nhóc, lôi người ta từ trên giường xuống để đi dạo trong một đêm mưa phùn gió bấc thế này. Nhóc là cô bé quái gở nhất trên đời. Ừ mà chính tôi cũng ngạc nhiên làm sao mà mình có thể chịu được sự quái gở ấy.
Hơn 8 tháng rồi, 8 tháng kể từ cái ngày tôi cố tình đụng mặt nhóc ở Alone’café. Ngày lễ tình nhân, quán đông nghịt người. Tôi và nhóc cùng ngồi vào một bàn và đối diện nhau, bởi không còn chỗ trống. Anh phục vụ tươi cười, đặt hai ly nước trước mặt chúng tôi rồi bắt đầu mở sổ.
-Anh chị dùng gì? Hôm nay chúng tôi có chương trình khuyến mãi đặc biệt cho những đôi tình nhân…
-Chúng tôi không yêu nhau!
Tôi bất ngờ nhìn sang, nhóc vừa thốt lên câu đó. Anh phục vụ nhìn tôi như thể thông cảm vì ngay Valentina mà lại bị bạn gái giận. Tôi gọi một ly lipton. Nhóc uống café không đường. Cô nhóc này có những cái đối nhau chan chát. Hay thật!
Tôi nhẩn nha thưởng thức lịpton nóng. Nhóc đặt cuốn tiểu thuyết lên bàn, đọc say sưa. Tôi ngắm nhóc. Tôi phát hiện ra là tôi thích mấy sợi tóc bay bay trước trán nhóc. Tôi thích cái mũi hếch rất có duyên của nhóc. Tôi thích đôi mắt từng làm tôi chết đuối. Và… tôi lỡ yêu nhóc mất rồi.
Tôi âm thầm đứng dậy, trả tiền và gửi lại một món quà nhờ chuyển cho nhóc. Lần đầu tiên trong đời tôi mua một món quà vào ngày lễ tình nhân. Ban đầu cũng chẳng nghĩ sẽ làm gì. Chỉ biết là vào một ngày như thế thì không nên đi đâu mà tay không.
Rồi gặp nhóc lại chỉ muốn tặng cho nhóc. Tôi lặng lẽ nhìn nụ cười mỉm rất nhẹ của nhóc bên ngoài cửa kính khi anh phục vụ đưa cho nhóc món quà. Hà hơi lên kính, tôi vẽ một hình trái tim rồi dạo bước. Hôm đó trời cũng lạnh như thế này.
-Sao em không ngủ?
-Giờ này em không ngủ được.
-Thế nhóc muốn làm gì để chờ sáng nào?
-Đi với em nhé!
Tôi bước bên nhóc trên con phố dài thật là dài. Đêm vẫn bao phủ. Mưa thấm vào áo, lạnh căm. Tự nhiên tôi thấy nhóc thật nhỏ bé. Cái gì đã làm cho cô nhóc của tôi buồn đến vậy? Mấy đêm rồi nhóc không ngủ. Khanh nói với tôi rằng lúc nào nó bất chợt tỉnh dậy giữa đêm cũng thấy phòng nhóc sáng đèn.
Đôi mắt trong veo vẫn cứ trong veo nhưng mi mắt thâm nhẹ, cho dù đeo kính cũng chẳng mờ đi được bao nhiêu và cái nhìn của nhóc sao mà xa xăm. Chẳng hiểu sao tôi bỗng thấy thương nhóc lạ lùng. Muốn ôm em thật chặt nhưng rồi tôi chẳng dám. Nhóc không thích thế, không cho phép ai thấy mình yếu đuối, nên dù buồn cũng chẳng nói ra. Ai bảo tôi hiểu quá rõ nhóc làm gì để giờ không dám mạo hiểm bất chấp điều gì mà đến gần nhóc nữa.
-Em có nhớ hồi chúng mình gặp nhau ở quán café không?
-Ừ! - Nhóc trả lời mà giọng buồn man mác.
-Sau đó em tìm được anh và kiên quyết trả lại món quà. Anh thật không hiểu sao em lại tìm được chính xác nhà anh. Lúc nhìn thấy em trước cửa, anh còn tưởng anh sắp “tiêu” rồi.
-Sao thế?
-Vì cái vòng đó anh chôm chỉa ở cửa hàng trang sức chứ đâu.
Nhóc cười buồn rồi lại lặng im. Mọi cố gắng làm nhóc vui của tôi đều vô ích. Tôi chợt thấy đau tới thắt lòng:
-Nói anh nghe đi. Cô nhóc kì lạ, cứng đầu của anh đâu rồi? Sao em không ngủ? Em có chuyện gì phải không?
Nhóc dừng lại, quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi:
-Nếu người anh yêu đã yêu một người khác thì anh sẽ làm gì?
-Anh sẽ quên và đi tìm một tình yêu khác - tôi trả lời, không tự tin lắm.
-Dễ dàng vậy sao? - rồi không đợi tôi trả lời, nhóc tiếp tục đi.
“Dễ dàng vậy sao?” Câu nói thoang thoảng bên tai khiến tôi cảm giác như mình có lỗi. Chính tôi cũng thừa biết là yêu một người chẳng dễ gì để quên. Nhóc hiểu điều đó. Tôi biết, em chỉ hỏi để thấy mình còn có một cái gì đó để dựa vào, để không gục ngã và bật khóc.
Cô nhóc của tôi lúc mạnh mẽ thì như một cơn lốc; nhưng khi yếu đuối cũng chỉ là một chiếc lá mỏng manh. Tôi muốn giữ em lại trong vòng tay tôi. Nhưng liệu có giữ nổi không? Hay là chưa kịp chạm vào thì em đã như một vì sao xa, nhìn thấy em mà không bao giờ với tới.
Tôi lặng lẽ bước đi bên nhóc. Có những lúc, dù rất muốn, tôi cũng không thể nói với nhóc được câu nào an ủi. Như lúc này, tôi sợ tâm hồn của em nổi sóng. Em mới 19 tuổi. Rất người lớn mà cũng rất trẻ con. Đi cạnh em mà hình như em đang ở một nơi rất xa nào đấy. Tôi thật sự không làm gì được cho em, chỉ im lặng nghe nhóc ngâm nga: “Nếu như anh không về…”
Sẽ tìm thấy nhau
Tôi không tìm nhóc. Mà có muốn tìm cũng chẳng được. Nhóc từng giao hẹn: “Nếu một ngày em biến mất, anh không được tìm em. Vì em là gió, đừng cố đuổi theo một cơn gió làm gì”. Tôi cứ nghĩ nhóc chỉ đùa thôi. Vậy mà cuối acùng nhóc vẫn đi, bình yên như lúc đến. Không tạm biệt. Không quá đột ngột và bất ngờ. Không nhắn nhủ gì. Nhóc để lại trong tôi nỗi nhớ và sự trống rỗng vô bờ. Tôi chỉ hối hận một điều.
Đó là chưa cho nhóc biết tình cảm của mình, rằng người tôi yêu là nhóc chứ chẳng phải ai đó như nhóc đã lầm tưởng, rằng tình yêu của tôi cũng lớn như tình yêu nhóc dành cho tôi vậy. Tại sao tôi không biết điều đó và tại sao tôi không nói với nhóc sớm hơn? Chỉ đến khi nhóc ra đi rồi, Khanh mới cho tôi biết, nhóc đã thầm yêu tôi từ khi gặp tôi ở quán café.
Nhóc viết tên tôi ở mọi nơi khắp căn phòng và khóc khi tôi thi thoảng đón đưa một vài cô gái khác. Nhóc giữ chặt tình cảm trong lòng vì nghĩ rằng tôi đã có người yêu. Bây giờ tôi mới biết là nhóc vẫn ngốc như ngày nào.
Em đã mang theo cả nỗi buồn, nỗi hận của cả tôi và em ra đi. Một thằng con trai như tôi lần đầu tiên biết đến hương vị của nỗi buồn khi người mình yêu nhất ra đi để cho mình hạnh phúc. Em đâu biết rằng tôi rất nhớ em, chỉ có bên em thì hạnh phúc mới đến.
***
Một chiều cuối năm không hẹn trước. Phố xá đông nghịt người. Chen chúc trong dòng hoa phố cổ, tôi nhìn thấy một đôi mắt trong veo, bộ quần áo phối màu kì cục, mũ phớt trông nghiêng, túi vải to đùng. Em đứng đó, cùng những cành hoa ly, loài hoa mang tên em. Bắt gặp ánh mắt của tôi, em cười thật tươi rồi biến mất vào dòng người cuối phố.
Như một cơn gió mùa đông.
Gió đi xa, rồi gió sẽ trở về...
Em có giống cô nhóc đó không..........................?
5/8
♥ Em nhớ Anh . . .
♥ Cái cảm giác này khó chịu đến nghẹt thở . . .
♥ Làm ơn cho em mượn anh . . .
♥ 1phút thôi . . .
♥ Để được nhìn thấy anh ngay bây giờ
♥ Cái cảm giác này khó chịu đến nghẹt thở . . .
♥ Làm ơn cho em mượn anh . . .
♥ 1phút thôi . . .
♥ Để được nhìn thấy anh ngay bây giờ
Hạnh phúc không phải là được rất nhiều người yêu mà là được 1 người yêu rất nhiều
Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2012
4/8
Khi yêu một người vì tính cách của họ, bạn sẽ thấy họ đẹp về mọi mặt.....
Nếu em không gửi tin nhắn cho anh...
Là bởi vì em đang chờ những tin nhắn từ anh...
- Nếu em giận anh và bỏ đi...
Hãy đuổi theo em...
- Khi em im lặng...
Hãy quan tâm và hỏi em có chuyện gì đã xảy ra...
- Khi em cấm anh tới gần...
Hãy cho em thấy sự chăm sóc của anh...
- Khi em đẩy anh ra...
Hãy kéo em lại anh nhé ?!
- Khi anh nhìn thấy em khóc...
Hãy lau nước mắt và hỏi em vì sao...
- Khi em quay lưg về phía anh...
Hãy lại gần và ôm em thật chặt...
- Khi em buồn...
Cứ im lặng cùng em vậy là đủ...
- Khi em mệt mỏi...
Hãy cho em thấy sự ấm áp và bình yên từ bờ vai anh...
- Dù có bất cứ chuyện gì xảy. ra.....
.
.
.
.
.
.
.
Hãy đi bên em đến cùng anh nhé ! ♥
Được không anh???
Nếu em không gửi tin nhắn cho anh...
Là bởi vì em đang chờ những tin nhắn từ anh...
- Nếu em giận anh và bỏ đi...
Hãy đuổi theo em...
- Khi em im lặng...
Hãy quan tâm và hỏi em có chuyện gì đã xảy ra...
- Khi em cấm anh tới gần...
Hãy cho em thấy sự chăm sóc của anh...
- Khi em đẩy anh ra...
Hãy kéo em lại anh nhé ?!
- Khi anh nhìn thấy em khóc...
Hãy lau nước mắt và hỏi em vì sao...
- Khi em quay lưg về phía anh...
Hãy lại gần và ôm em thật chặt...
- Khi em buồn...
Cứ im lặng cùng em vậy là đủ...
- Khi em mệt mỏi...
Hãy cho em thấy sự ấm áp và bình yên từ bờ vai anh...
- Dù có bất cứ chuyện gì xảy. ra.....
.
.
.
.
.
.
.
Hãy đi bên em đến cùng anh nhé ! ♥
Được không anh???
Thứ Năm, 2 tháng 8, 2012
KHI BẠN GỬI ĐI MỘT NỤ CƯỜI
Có 1 cô gái cười với một người lạ rầu rĩ, nụ cười làm cho anh ta phấn chấn hơn
Anh nhớ tới sự tử tế của 1 người bạn cũ và viết cho người ấy 1 lá thư cảm ơn.
Người bạn này vui sướng vì nhận dược thư của người bạn cũ lâu ngày không gặp đến nỗi sau bữa trưa anh ta boa một món tiền lớn cho chị hầu bàn.
Chị hầu bàn ngạc nhiên vì món tiền boa wá lớn, đã wuyết định mang món tiền đi mua vé số. Và trúng số.
Ngày hum sau chị đi nhận giải và cho 1 người ăn mày trên phố 1 ít tiền lẻ.
Người ăn mày rất biết ơn vì đã 2 ngày nay anh ta chưa ăn gì.
Sau bữa tối anh ta trở về căn phòng tối tăm của mình.
Trên đường về, anh ta thấy 1 chú chó con đang rét run cầm cập, anh mang nó về nhà để sưởi ấm cho nó.Chú chó con rất vui mừng vì được cứu thoát khỏi cơn bão tuyết sắp đến gần.
Đêm ấy, trong khi mọi người đang say ngủ, thì ngôi nhà bốc cháy, chú chó con sủa róng riết.
Chú sủa cho đến khi đánh thức mọi người dậyvà mọi người đã thoát chết.
Một trong những chú bé được cứu thoát đêm ấy sau này trở thành bác sĩ tìm ra 1 loại vắc-xin chữa khỏi 1 căn bệnh vô cùng nguy hiểm cho loài người.
Tất cả chỉ nhờ 1 nụ cười!
Anh nhớ tới sự tử tế của 1 người bạn cũ và viết cho người ấy 1 lá thư cảm ơn.
Người bạn này vui sướng vì nhận dược thư của người bạn cũ lâu ngày không gặp đến nỗi sau bữa trưa anh ta boa một món tiền lớn cho chị hầu bàn.
Chị hầu bàn ngạc nhiên vì món tiền boa wá lớn, đã wuyết định mang món tiền đi mua vé số. Và trúng số.
Ngày hum sau chị đi nhận giải và cho 1 người ăn mày trên phố 1 ít tiền lẻ.
Người ăn mày rất biết ơn vì đã 2 ngày nay anh ta chưa ăn gì.
Sau bữa tối anh ta trở về căn phòng tối tăm của mình.
Trên đường về, anh ta thấy 1 chú chó con đang rét run cầm cập, anh mang nó về nhà để sưởi ấm cho nó.Chú chó con rất vui mừng vì được cứu thoát khỏi cơn bão tuyết sắp đến gần.
Đêm ấy, trong khi mọi người đang say ngủ, thì ngôi nhà bốc cháy, chú chó con sủa róng riết.
Chú sủa cho đến khi đánh thức mọi người dậyvà mọi người đã thoát chết.
Một trong những chú bé được cứu thoát đêm ấy sau này trở thành bác sĩ tìm ra 1 loại vắc-xin chữa khỏi 1 căn bệnh vô cùng nguy hiểm cho loài người.
Tất cả chỉ nhờ 1 nụ cười!
NHỮNG CÁNH THƯ VIẾT TRƯỚC
Hai người gặp nhau lúc mà Tử Thần đang nhăm nhe với tính mạng cả hai. Hai con ngưởi với bệnh tình và một nỗi cô đơn không ai biết trước. Họ đọc trong mắt nhau một nỗi cảm thông sâu sắc. Kể từ hôm đó họ không còn cô đơn nữa. Đến một ngày, cả 2 được thông báo rằng bệnh tình của họ không có cách nào chữa trị được nữa. Trước khi được gia đình đón về nhà, họ ngồi bên nhau,
hứa cùng nhau cố gắng vượt qua số phận. Họ hứa mỗi tuần sẽ viết cho nhau hai lá thư. Ba tháng trôi qua, cô gái ngày càng yếu ớt hơn. Cho đến một ngày, cô cầm trong tay bức thư của chàng trai gửi đến rồi thanh thản khép bờ mi, thoáng mỉm cười mãn nguyện. Hôm sau, bà mẹ mở tủ con gái, phát hiện một xấp thư đã bỏ sẵn vào phong bì. Phía trên tập thư là mẩu giấy viết: “Mẹ ơi, đây là tập thư con viết cho 1 người bạn trai mà con đã có lời hẹn ước. Nhưng con thấy mình yếu đi nhanh chóng. Con đã viết sẵn những lá thư này, mỗi tuần mẹ gửi giúp con 1 lá cho anh ấy để anh ấy nghĩ con vẫn còn sống và đang động viên anh vượt lên bệnh tật. Con chỉ mong anh ấy có đủ niềm tin để sống tiếp...”
Bà mẹ lần theo địa chỉ ghi trên bì thư để đến nhà chàng trai. Nhưng anh cũng đã ra đi cách đây một tháng. Bà mẹ chàng trai nước mắt lưng tròng chỉ vào chồng thư đặt bên cạnh khung ảnh: “Trước khi ra đi, nó dành ba ngày ba đêm để viết những lá thư này. Nó nhờ tôi mỗi tuần gởi 1 lá cho 1 cô bạn gái nào đó. Nó bảo cô ấy cũng đang trông chờ sự động viên của nó...”
Khi 2 bà mẹ đã hiểu ra tất cả, hai bà quyết định vẫn cứ hàng tuần gửi cho nhau 1 lá thư mà con họ để lại. Những lá thư viết trước vẫn đến đúng địa chỉ vì một lời hứa và vì “một ước nguyện cao cả” của tình yêu.
Trong cuộc sống, có những lúc mà vì hoàn cảnh, ta không thể nào thực hiện được lời hứa của mình. Nhưng một khi đã hứa hẹn, là chúng ta đang thắp lên trong lòng ai đó một ngọn lửa hi vọng và lạc quan. Đôi khi quên đi một lời hứa (mà ta cho là không quan trọng lắm) lại vô tình đánh mất niềm tin của người khác. Đừng vô ý làm tắt phụt một ngọn lửa ấm áp mình đã thắp lên, trong khi chúng ta hoàn toàn có khả năng duy trì nó, nha bạn
Bà mẹ lần theo địa chỉ ghi trên bì thư để đến nhà chàng trai. Nhưng anh cũng đã ra đi cách đây một tháng. Bà mẹ chàng trai nước mắt lưng tròng chỉ vào chồng thư đặt bên cạnh khung ảnh: “Trước khi ra đi, nó dành ba ngày ba đêm để viết những lá thư này. Nó nhờ tôi mỗi tuần gởi 1 lá cho 1 cô bạn gái nào đó. Nó bảo cô ấy cũng đang trông chờ sự động viên của nó...”
Khi 2 bà mẹ đã hiểu ra tất cả, hai bà quyết định vẫn cứ hàng tuần gửi cho nhau 1 lá thư mà con họ để lại. Những lá thư viết trước vẫn đến đúng địa chỉ vì một lời hứa và vì “một ước nguyện cao cả” của tình yêu.
Trong cuộc sống, có những lúc mà vì hoàn cảnh, ta không thể nào thực hiện được lời hứa của mình. Nhưng một khi đã hứa hẹn, là chúng ta đang thắp lên trong lòng ai đó một ngọn lửa hi vọng và lạc quan. Đôi khi quên đi một lời hứa (mà ta cho là không quan trọng lắm) lại vô tình đánh mất niềm tin của người khác. Đừng vô ý làm tắt phụt một ngọn lửa ấm áp mình đã thắp lên, trong khi chúng ta hoàn toàn có khả năng duy trì nó, nha bạn
Thứ Tư, 18 tháng 7, 2012
"RANH NGÔN"
=> Cẩn thận người nằm bên cạnh bạn, không nên trùm chăn kín đầu đến chân vì người đó có thể “bủm”!
=> Khi 1 người cứu bạn trong một cảnh bạn sắp hết hơi chưa chắc là một tay bác sĩ,có thể là một tay vá xe!
=> Một người phụ nữ toàn diện: Sáng diện, trưa diện, chiều diện, tối diện.
=> Chẳng có cái ngu nào giống cái ngu nào, nhưng có những cái ngu mang tính chu kỳ.
=> Gái ơi đừng lấy chồng gù
Đến khi nó chết quan tài so le
=> Khi 1 người cứu bạn trong một cảnh bạn sắp hết hơi chưa chắc là một tay bác sĩ,có thể là một tay vá xe!
=> Một người phụ nữ toàn diện: Sáng diện, trưa diện, chiều diện, tối diện.
=> Chẳng có cái ngu nào giống cái ngu nào, nhưng có những cái ngu mang tính chu kỳ.
=> Gái ơi đừng lấy chồng gù
Đến khi nó chết quan tài so le
=>Đằng sau một người đàn ông ngoại tình là người đàn bà ngồi rình
=> Yêu nhau cởi áo cho nhau,
Ghét nhau trợn mắt : “Áo đâu? Mặc vào!!! “
=> Râu tôm nấu với ruột bầu
Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon
Chỉ tội cho cái thằng con
Đứng ngoài chầu chực biết ngon là gì.
=> Chồng người du kích sông Lô
Chồng em ngồi bếp nướng ngô cháy quần.
=> Ngồi buồn há miệng ra xem
=> Yêu nhau cởi áo cho nhau,
Ghét nhau trợn mắt : “Áo đâu? Mặc vào!!! “
=> Râu tôm nấu với ruột bầu
Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon
Chỉ tội cho cái thằng con
Đứng ngoài chầu chực biết ngon là gì.
=> Chồng người du kích sông Lô
Chồng em ngồi bếp nướng ngô cháy quần.
=> Ngồi buồn há miệng ra xem
Đến khi ngậm lại chết trăm con ruồi
Con nào khoẻ cánh thì bay
Con nào yếu cánh chết ngay trong mồm
=> Đố ai định nghĩa được chữ Điên
Rất khó cho nên biết chết liền
Đang đi trên đường la một tiếng
Mọi người hốt hoảng thế là Điên
=> Cao nhân tắt thở vô phương trị
=> Cao nhân tắt thở vô phương trị
=>Hạnh phúc không ở tiền bạc mà ở số lượng của nó.
=> Quay đầu là bờ .... ai ngờ là Thái Bình Dương.
=> Quay đầu là bờ .... ai ngờ là Thái Bình Dương.
Thứ Hai, 16 tháng 7, 2012
cuoi chet mat
Một chàng trai gửi tin nhắn SMS cho cô gái mình đang để ý với nội dung như sau: “Em ơi! Khi em đọc tin nhắn này, em nợ anh cuộc hẹn. Xóa tin nhắn này, em nợ anh cuộc tình. Lưu tin là em nợ anh 1 nụ hôn. Trả lời anh, em nợ anh tất cả. Còn nếu em không trả lời... thì em đã yêu anh!”. Một lát sau anh chàng nhận lại tin từ 1 máy khác: “Tao là bạn trai nó đây, đọc tin này mày phải gặp tao tối nay. Xóa tin này mày sẽ ăn 100 cái đấm, lưu tin này mày ăn 200 cái đá, trả lời tao mày sẽ ăn tất cả. Không trả lời? Tối nay tao tới nhà mày
hehehehehehehehehehe
Cả lớp đang ngồi học thì tuyết bỗng dưng rơi, thầy xuất khẩu thành thơ :
"Tuyết đang rơi, mà không mưa, tuyết rơi rồi cũng tan thành nước, rắc rối, sao không làm mưa ngay từ đầu",
"Em nào đối được câu này thầy cho 10đ",
1 em đứng lên dõng dạc
"Thầy ăn cơm, không ăn phân, cơm ăn xong rồi cũng thành phân, lôi thôi, sao không ăn phân ngay từ đầu???
Học sinh khác:
"Mẹ thầy đẻ ra thầy, kô đẻ ra con thầy, thầy lấy vợ đẻ ra con thầy, lằng nhằng, sao mẹ thầy kô đẻ luôn ra con thầy cho thầy đỡ đứng đây nói lung tung
heheheheheheheheheheh
hehehehehehehehehehe
Cả lớp đang ngồi học thì tuyết bỗng dưng rơi, thầy xuất khẩu thành thơ :
"Tuyết đang rơi, mà không mưa, tuyết rơi rồi cũng tan thành nước, rắc rối, sao không làm mưa ngay từ đầu",
"Em nào đối được câu này thầy cho 10đ",
1 em đứng lên dõng dạc
"Thầy ăn cơm, không ăn phân, cơm ăn xong rồi cũng thành phân, lôi thôi, sao không ăn phân ngay từ đầu???
Học sinh khác:
"Mẹ thầy đẻ ra thầy, kô đẻ ra con thầy, thầy lấy vợ đẻ ra con thầy, lằng nhằng, sao mẹ thầy kô đẻ luôn ra con thầy cho thầy đỡ đứng đây nói lung tung
heheheheheheheheheheh
phai hok nhi?
Con gái thích được hôn lên trán trước khi đi ngủ & hôn lên môi khi đang ngủ say
♥ Con gái thích được nắm tay thật chặt khi đi bộ qua đường & khi đi ngang qua những nơi nhiều con gái
♥ Con gái thích được ôm thật chặt khi khóc & ôm thật lâu khi giận...
♥ Con gái dù mạnh mẽ tới đâu cũng cần 1 chỗ dựa vững chắc khi yếu lòng !
• Khi 2 người chia tay.
• Họ không thể làm BẠN được. .
• Vì họ đã từng làm nhau đau. . .
• Họ cũng không thể làm KẺ THÙ
của nhau. . .
• Vì họ đã từng yêu nhau. . .
• Sự lựa chọn duy nhất mà họ có
thể làm. . .
• Là trở thành hai người XA LẠ. . .
• Như chưa từng quen biết. . . . .
♥ Con gái thích được nắm tay thật chặt khi đi bộ qua đường & khi đi ngang qua những nơi nhiều con gái
♥ Con gái thích được ôm thật chặt khi khóc & ôm thật lâu khi giận...
♥ Con gái dù mạnh mẽ tới đâu cũng cần 1 chỗ dựa vững chắc khi yếu lòng !
• Khi 2 người chia tay.
• Họ không thể làm BẠN được. .
• Vì họ đã từng làm nhau đau. . .
• Họ cũng không thể làm KẺ THÙ
của nhau. . .
• Vì họ đã từng yêu nhau. . .
• Sự lựa chọn duy nhất mà họ có
thể làm. . .
• Là trở thành hai người XA LẠ. . .
• Như chưa từng quen biết. . . . .
Thứ Tư, 11 tháng 7, 2012
yêu 1 người
E...
Yêu 1 người không yêu E :)~
Yêu 1 người không thuộc về E :)~
Hạnh phúc thì ít....
Mà đớn đau thì nhiều :)~
Niềm vui thì chẳng có bao nhiêu...
Mà nước mắt thì không hề thiếu.. :)~
Bất lực nhìn người quay bước... :)
Tới cuối cùng là đau thương E chịu..
A một chút cũng không hiểu điều đó sao..? :)~
E đã làm gì sai nào?
Để bây giờ phải kêu gào trong đau đớn..?
Yêu 1 người không yêu E :)~
Yêu 1 người không thuộc về E :)~
Hạnh phúc thì ít....
Mà đớn đau thì nhiều :)~
Niềm vui thì chẳng có bao nhiêu...
Mà nước mắt thì không hề thiếu.. :)~
Bất lực nhìn người quay bước... :)
Tới cuối cùng là đau thương E chịu..
A một chút cũng không hiểu điều đó sao..? :)~
E đã làm gì sai nào?
Để bây giờ phải kêu gào trong đau đớn..?
Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2012
1111111
Lần đầu tiên gặp anh, em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu anh, thật lòng đó. Anh hok giống như những gì em nghĩ về người mình sẽ yêu. Thậm chí em còn nghĩ là mình đã bị chai sạn cảm xúc khi không có cảm tình với bất kì người con trai nào. Rồi đột nhiên em yêu anh, tình yêu đến thật bất ngờ đến em cũng không thể ngờ là mình đã yêu. Lần đầu tiên em cảm nhận được tình yêu, nó không phải là thích 1 ai đó đơn thuần như những tình cảm trước đây em đã có. Lần đầu tiên em nhớ da diết 1 người chưa bao jo tán tỉnh hay ngỏ lời yêu em, là anh đó anh có nhận ra điều đó trong ánh mắt của em không? Gần bên anh ma hok jam nói yêu anh, muốn cầm tay anh, ôm anh thật chặt dù chỉ 1 lần. Em chưa từng cảm nhận được đơn phương 1 người khổ như thế nào cho tới khi gặp anh. Anh ak! EM YÊU ANH................. em đã mún hét lên như thế khi gặp anh nhưng em hok lam được. Anh vẫn ở trong tim em và em vẫn hi vong 1 ngày nào đó anh sẽ nói " Em ak! làm người yêu của anh nhé, anh yêu em"
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)